-
Thế thì cũng bị rồi
Tiếng người đàn ông trong điện thoại: - Thưa bác sĩ, thằng con trai tôi bị chứng quai bị... - Phải, tôi biết. Hôm qua tôi đã đến...
-
Ngày em cưới: Mình mất nhau!
Ngày...,em cưới mời anh chị đến dự".Đắn đo một lúc, cô bấm nút gửi đi. Cũng lâu rồi, từ ngày anh đi, không một lời từ biệt,cô không ...
-
Ấn tượng nhất
Thày giáo hỏi: - Trong năm học vừa qua, nhân vật nào gây ấn tượng mạnh nhất đối với các em? - Một học trò trả lời: Thưa thày, ...
-
Hạ gục tể tướng - Chương 13
Cuối cùng, Phạm Dương Triệt nắm chặt hai tay, tiếng nói trầm thấp hỏi: “Phó Vân Kiệt, ngươi đã biết thân phận chân chính của ta rồi đúng ...
-
Đừng mặc mãi chiếc áo mà em tặng
Anh mở tủ, nhìn những chiếc áo sơ mi treo ngay ngắn trong đó. Anh không biết nên lựa chọn chiếc nào cho một ngày trọng đại như thế này. Ng...
-
Lái theo yêu cầu
Đọc truyện online : " Lái theo yêu cầu " Ba bà cụ đang đi dạo bằng xe hơi với tốc độ 20 km/giờ trên xa lộ cao tốc. Một viên cả...
-
Hạ gục tể tướng - Chương 8
Đọc truyện : " Hạ gục tể tướng - Chương 8 " “Thiếu gia—” Bỗng nhiên một giọng nữ vang lên đánh vỡ không khí lúng túng mà mập mờ...
-
Thi điều khiển voi..
Có cuộc thi điều khiển voi giữa ba nước: Mỹ, Nga và Việt Nam. Mở đầu cuộc thi là làm sao để con voi đực nhảy lên nhảy xuống. Nga gắn lò xo ...
-
Đừng để tôi phải giết anh
Tôi hộc tốc phóng xe về nhà, tôi không biết mình đi đâu nhưng tôi đang chạy. Tôi run... và sợ. Đôi tai ong ong, không nghe thấy gì, cảm g...
-
Phản ứng theo tập quán
Ba người thiệt mạng trong một tai nạn giao thông, hồn của họ bay đến cửa thiên đàng, thánh Phedro nói: - Đây là một sự nhầm lẫn, mỗi anh đó...
Đăng lúc 19:52 bởi Unknown
Ánh nắng buổi sáng chiếu khắp cả vùng đất, mang lại hơi ấm cho vạn vật thế gian.
Trong
một căn phòng của Phó phủ, chỉ thấy Phó Uy tay cầm dao nĩa, đang nhìn
chằm chằm vào miếng thịt bò bít tết đang tỏa ra mùi thơm lừng kia, nuốt
nuốt nước miếng, rồi sau đó hai tay bắt đầu cắt nhỏ. Vốn lão còn định
từ từ thưởng thức.
Bỗng nhiên, sắc
mặt lão đại biến, lập tức buông dao nĩa trong tay, bàn tay to duỗi ra,
nắm miếng thịt bò còn ba phần tư, nhét thẳng vào trong miệng, muốn một
ngụm nuốt vào.
“Rầm— ” Cánh cửa bị người ta đá văng ra, Phó Uy cả kinh thiếu chút nữa bị nghẹn. Lão vội vàng bưng một chén rượu lên uống hết.
Phó Vân Kiệt hai mắt sáng sắc bén nhìn chằm chằm vào cái khay không kịp thu dọn trên bàn, không nói gì.
Phó
Uy nhìn theo tầm mắt của nàng cũng chú ý tới chứng cớ còn lưu lại trên
bàn, vội vàng mở miệng nói dối: “Đây là ngày hôm qua nha hoàn chưa thu
dọn.”
Thông minh như Phó Vân Kiệt sao
lại không biết gia gia mình đang nói dối, chỉ cần nhìn miệng vẫn còn
dính dầu mỡ đã nói lên vừa rồi gia gia mới giải quyết một miếng thịt bò
bít tết to. Quên đi, tâm tình của nàng hôm nay rất tốt, bỏ qua cho lão.
Phó Uy thấy nàng không truy cứu nữa, giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Phó
Vân Kiệt lập tức nói thẳng vào chủ đề: “Gia gia, Phạm Dương Triệt đã
đáp ứng gả cho cháu.” Nàng muốn chia sẻ tin tức này với gia gia đầu
tiên.
Phó Uy vỗ bả vai cháu gái nói: “Tốt tốt, không hổ là cháu gái của ta, nhanh như vậy đã thu phục được tôn nữ tế ( cháu rể).”
“Hắn muốn lấy thân phận nam tử gả cho cháu.” Nàng lại bổ sung thêm một câu.
“Được, được, được!” Vốn đang tán thưởng bỗng nhiên Phó Uy mở to hai mắt: “Cái gì? Hắn muốn lấy thân phận nam tử gả cho cháu?”
“Vâng!
Cháu định sẽ mặc nữ trang.” Mặc giá y là giấc mơ trong lòng của bao cô
gái. Nàng cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, lần này gả cho nam nhân mà mình
thích. Nói gì nàng cũng muốn biến giấc mộng mặc giá y kia thành sự thật.
“Nữ
trang?!” Giọng Phó Uy lại cao lên : “Tiệp Nhi, tuy rằng cháu thân là nữ
tử, nhưng nếu bị người phát hiện đây chính là tội khi quân đấy!”
“Gia
gia, ngài yên tâm. Cháu đã có kế sách vẹn toàn. Đảm bảo đến lúc đó
không những người khác không hoài nghi, hơn nữa ngài cũng tận mắt nhìn
thấy cháu gái mình mặc giá y.” Trong đôi mắt sáng tràn đầy sự tự tin.
“Biện pháp gì?” Phó Uy đi tới gần nhẹ giọng hỏi. Trong lời nói tràn ngập sự tò mò.
“Gia
gia, ngài không biết uy lực của lời đồn đãi sao?” Đôi mắt sáng hiên lên
vẻ giảo hoạt. Nàng bắt đầu nhẹ giọng nói ra kế hoạch của mình.
Phó
Uy nghe xong, hai mắt hiện lên tia sáng, dùng sức vỗ bàn tay nói:
“Không hổ là cháu gái Phó Uy ta, biện pháp như vậy cũng nghĩ ra được,
thật sự là quá thông minh!”
Lục đánh thật lớn làm thân hình Phó Vân Kiệt lay động. Nàng khéo léo cách xa tạo ra khoảng cách cho hai người.
Phó Uy lại nhanh chóng tiến đến, đem khoảng cách hai người thu lại, nhẹ giọng nói: “Tiệp Nhi, ta sẽ đi xem hôn kỳ ( lịch thành hôn) rồi chọn ngày tốt gần nhất, để cho cái tên cuồng nhân ( kẻ điên cuồng) không thể tới phá đám.”
Phó
Vân Tiệp vừa nghe sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng tái mét, lập tức
nhảy dựng lên, xoa xoa tay ở hai bên tay đang nổi da gà, nói: “Đúng!
Nhất định phải mau! Nhất định phải làm tốt trước khi tên biến thái kia
tới. Không được, như vậy còn không được đảm bảo. Tăng cường thủ vệ tại
Tây Môn, nghiêm cấm thương nhân Cao quốc ra vào.” Nói xong, nàng nhanh
chóng bay đi.
Nhìn thân ảnh biến mất
như làn khói kia, Phó Uy vuốt nhẹ chòm râu của mình lẩm bẩm : “Ta cảm
thấy tiểu tử kia so với tên Phạm Dương Triệt kia mạnh hơn nhiều lắm. Hơn
nữa, đối với Tiệp Nhi một mảnh cuồng si. Quên đi, chỉ cần Tiệp Nhi
thích là được.”
……
Ánh trời chiều nhuộm đỏ cả một khoảng trời, một lời đồn đãi bắt đầu lan tràn ở Nham thành:
“Nghe nói gì chưa, Phó tướng quân muốn thành hôn.” Một giọng nói cố gắng hạ thấp ở trong khách sạn truyền đến.
“Cái gì?! Phó tướng quân muốn thành hôn?! Một giọng nói nữ tử chói tai hét lên.
Người
kia lập tức quay lại, thấy vẻ mặt muốn giết người của nữ nhân, giọng
nói của người kia có chút run run: “Đúng….Đúng…, đã định….định năm ngày
sau.”
“Ô…… Ô…… Ô……” Một tiếng thét tan nát cõi lòng vang lên.
Các nữ nhân đều tự trở về chỗ ngồi của mình nằm úp xuống khóc.
Người
nọ nhẹ nhàng thở ra, lại nói : “Vì để cảm tạ nhân dân đã ủng hộ Phó
tướng quân, đồng thời cũng vì muốn mọi người vui vẻ, Phó tướng quân
quyết định tổ chức một hôn lễ không giống người thường.”
“Thế nào mà không giống người thường?” Lập tức có người hỏi.
Nữ tử đang khóc cũng ngừng khóc, dựng tai lên nghe.
“Phó
tướng quân mặc nữ trang có từng thấy qua không?” Người nọ hướng mọi
người vẫy vẫy tay, để tất cả mọi người tới gần, mới nói: “Nghe nói lần
này Phó tướng quân mặc nữ trang, mà vị tân nương tử may mắn kia sẽ mặc
nam trang. Như thế nào nói như thế hôn lễ này thực đặc sắc đi!”
“Ồ – ” Mọi người đều ồ lên. Dù sao, hôn lễ kỳ lạ thú vị như vậy khẳng định là độc nhất vô nhị.
“Vì
để cho tân nương nử thích ứng với nam trang, vì thế, mấy ngày nay, nàng
cũng đã mặc nam trang. Nếu ngày đó các vị ở trên đường nhìn thấy Phó
tướng quân bên cạnh hắn mà một người xinh đẹp mặc nam trang chín là phu
nhân tướng quân tương lai.”
“Phó tướng quân đến đấy ! Phó tướng quân đến đấy!’ Bỗng nhiên có tiếng hô to mọi người lập tức hướng mục tiêu đến cửa đi ra.
Cửa khách sạn rất nhanh liền chật kín người. Bọn họ hỏi lẫn nhau: “Người nào là tân nương tử của Phó tướng quân a?”
“Đần! Thế mà tự mình cũng không thấy! Cứ người nào đẹp nhất thì là !” Đoàn người khinh thường trả lời kẻ có mắt không tròng kia.
Người
nọ theo tầm mắt đoàn người nhìn lại, chỉ thấy Phó tướng quân một thân
anh khí mặc đồ tướng quân cưỡi ngựa đen đi tới, làm cho rất nhiều nữ tử
đều nhìn bằng ánh mắt ái mộ. Bên người còn có mười mấy người mặc quân
phục đi theo. Nhưng, trong đó có một người, một thân quần áo thư sinh
nho nhã cưỡi một con ngựa trắng đi phía bên trái của Phó tướng quân. Do
góc nhìn, hắn không thấy được rõ lắm. Hắn nghiêng đầu một cái, cuối cùng
cũng nhìn thấy diện mạo thật của vị thư sinh kia. Vẻ xinh đẹp đập vào
khiến hán quên mất cả hô hấp: Dưới ánh mặt trời, gương mặt nữ tính
trắng nõn tinh xảo kia có vẻ cực kỳ chói mắt. Cho dù giờ phút nàng ấy
mặc nam trang, cũng không thể che lấp vẻ xinh đẹp của nàng.
Nữ tử vốn không cam lòng nhưng sau khi nhìn dung mạo tuyệt mỹ của Phạm Dương Triệt, đều thất sắc ảm đạm.
Bị người chung quanh nhìn chằm chằm, Phạm Dương Triệt không được tự nhiên nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ làm sao vậy?”
Phó
Vân Kiệt tự nhiên biết nguyên nhân những người này điên cuồng như thế,
nhưng mà nàng thông minh lựa chọn không nói ra, nhẹ giọng đáp lại : “Bọn
họ là tới thể hiện sự kính yêu đối với ta.”
Phạm
Dương Triệt sao không biết hắn chỉ trả lời cho có lệ với mình, nhưng mà
cũng không làm gì được, chỉ có thể thu hồi nghi vấn, lại hỏi một vấn đề
khác: “Binh doanh còn bao lâu nữa thì đến?” Đây cũng là nguyên nhân mà
mình đi ra ngoài cùng hắn. Hắn ( Tiểu Triệt) muốn đi nhìn lần duyệt binh mỗi phần của quân Phó gia.
“Với tốc độ hiện tại chừng còn mất khoảng 2 khắc nữa.” Nàng nói phỏng đoán.
Bỗng
nhiên, không biết ở đâu có hòn đá bay tới đập vào người con ngựa trắng,
nhất thời làm con ngựa sợ hãi bắt đầu nhảy loạn lên. Cái này làm cho
Phạm Dương Triệt không giỏi thuật cưỡi ngựa thân hình đung đưa. Con ngựa
nhảy một bước lớn, nhất thời khiến hắn quay cuồng chuẩn bị ngã xuống.
Gương mặt tuấn mỹ trở nên tái nhợt tưởng sắp đập mặt xuống đường.
Một
cánh tay đỡ lấy hăn, trời đất xoay chuyển, trong nhát mắt, hắn đã ngồi
an ổn phía trước người Phó Vân Kiệt. Bên tai truyền tiếng nói nhẹ :
“Triệt, ngươi vẫn là cưỡi ngựa cùng ta thì an toàn hơn.”
Vốn định cự tuyệt, nhưng mà tầm mắt dừng lại ở trước con ngựa vừa nổi điên lên, làm hắn sợ hãi chỉ đành im lặng.
Cảm
thấy người phía trước đã thỏa hiệp, môi đỏ mọng cong lên thành một nụ
cười thản nhiên: ha ha, có điểm ngoài ý muốn cũng không tệ lắm.
Hai người liền cùng nhau cưỡi con ngựa đên, đi về phía quân doanh.
Trong
lúc nhất thời, Phó tướng quân yêu thương nương tử tương lai thế nào
cùng với phu nhân tướng quân tương lai mà mỹ nhân dịu dàng như thế nào
bắt đầu lan truyền khắp toàn bộ Nham thành.
Nguồn truyện : đọc truyện mới nhất
Tìm kiếm : ...