-
Lái theo yêu cầu
Đọc truyện online : " Lái theo yêu cầu " Ba bà cụ đang đi dạo bằng xe hơi với tốc độ 20 km/giờ trên xa lộ cao tốc. Một viên cả...
-
Hạ gục tể tướng - Chương 11
Gió đêm lành lạnh thổi qua đình viện. Ánh trăng màu bạc như hòa cùng đình viện phủ lên trên từng bông hoa từng ngọn cỏ một tầng ánh sáng ...
-
Ngày em cưới: Mình mất nhau!
Ngày...,em cưới mời anh chị đến dự".Đắn đo một lúc, cô bấm nút gửi đi. Cũng lâu rồi, từ ngày anh đi, không một lời từ biệt,cô không ...
Đăng lúc 00:17 bởi Unknown
Bầu không khí giữa đêm khuya tĩnh lặng làm Thoa muốn ôm lấy chồng cho
bớt cô quanh. Cô cố giấu nước mắt đang lăn dài ra khóe mắt. Có quá
nhiều trạng thái cảm xúc trong cô mà cô không biết dùng từ gì để diễn
tả. Chỉ biết rằng nước mắt cứ tuôn rơi, ướt một bên gối. Cô biết, nằm
bên cạnh, chồng mình cũng cảm nhận được điều đó. Và chính sự lạnh lùng
của anh càng làm cô không kìm nén được cảm xúc của chính mình.
Thoa đưa tay ôm lấy chồng, gục đầu vào lưng anh;
- Anh à, anh ngủ chưa?
Anh vẫn im lặng dù tiếng thở dài của anh đã tố cáo anh còn trằn trọc. Nhưng anh không trả lời, để câu hỏi của cô rơi vào giữa không trung trong vô vọng.
Thoa nghẹn ngào không nói lên lời, cô lại ghì chặt tay hơn, ôm lấy chồng. Càng áp sát vào lưng chồng cô càng cảm nhận được sự thao thức, trằn trọc của anh. Thoa cố gắng lấy hết can đảm để nói ra cái điều mà trước đây không khó nhưng giờ lại quá khó khăn để cô thốt ra được:
- Em biết anh chưa ngủ mà! Em yêu anh, chồng ạ!
Lần này, anh hành động. Anh gạt tay Thoa ra khỏi người mình và tiếp tục một giữ im lặng. Hành động đó của anh đã khiến cho Thoa sững sờ và đau đớn. Cô hiểu, trong lòng anh vẫn chưa quên điều đó. Nó đã trở thành một ám ảnh, một rào cản quá lớn trong cuộc sống của vợ chồng anh. Nhưng cô biết làm gì đây? Cô không thể trách anh vì cho cô cơ hội quay trở về đã là một sự tha thứ của anh rồi.
Cách đây 1 năm Thoa đã từng phải lòng người đàn ông khác. Đó là thời
điểm mà anh bận rộn tới mức không quan tâm tới vợ mình. Và Thoa đã phạm
sai lầm. Cô phản bội chồng, lên giường với người đàn ông khác dù trong
lòng ngổn ngang cảm giác tội lỗi. Chỉ một lần duy nhất nhưng rồi Thoa đã
phải hối hận cả đời. Anh vốn không phải là người lãng mạn nhưng yêu
thương vợ thật lòng . Vậy mà cô đã phản bội anh khi mà tình cảm vợ chồng
vừa mới nhạt nhòa đi phần nào. Chính cảm giác tội lỗi đó đã khiến Thoa
tự mình thú nhận tất cả với chồng để thấy lòng thanh thản hơn.
Thoa còn nhớ ánh mắt của anh nhìn cô khi ấy. Cô cầu xin anh cho cô một con đường để quay lại vì lòng cô còn yêu chồng. Sai lầm mà cô phạm phải chỉ vì cô cảm thấy quá cô đơn khi chồng không quan tâm, chăm sóc vợ. Nhưng nói gì thì nói, cô vẫn thấy mình đã sai.
Khi anh đồng ý cho cô con đường quay lại, Thoa đã khóc và tự hứa với lòng mình sẽ sửa chữa sai lầm bằng cách yêu thương chồng con thật nhiều. Hơn 1 năm qua cô đã làm như thế. Cô đã từng mơ về một hạnh phúc ngọt ngào hơn nhiều bên chồng con vì sau sai lầm người ta thường trân trọng hơn hạnh phúc mà mình đang có. Nhưng cô đã không có cơ hội để làm điều đó.
Anh nói lời tha thứ nhưng trong lòng anh không quên được. Anh không
một lời xỉ vả, chửi mắng nhưng sự lạnh lùng của anh còn khiến Thoa sợ
hơn gấp bội. Cô chỉ ước anh nổi trận lôi đình, tát cô vài cái, thậm chí
không thèm nhìn mặt cô một, hai tuần nhưng rồi tình cảm vợ chồng còn có
cơ hội làm mới lại. Còn anh, cô có cảm giác như anh nuốt hết cả nỗi căm
hờn vào trong vì thế mà nó càng sâu, càng khó tha thứ. Hơn một năm trôi
qua, anh và cô vẫn có một khoảng cách không thể nào xóa bỏ được. Cô đã
cố gắng làm mọi điều nhưng anh không muốn đoái hoài đến. Sống trong cùng
một căn nhà, vợ chồng không nói với nhau tiếng nào khiến Thoa đau đớn
vô cùng.
Đêm nay, cũng như biết bao đêm khác kể từ khi cô phạm phải lỗi lầm đó, anh vẫn thờ ơ với tình cảm của vợ. Cô khóc hết đêm và tỉnh dậy với đôi mắt sưng vù. Cô chuẩn bị bữa sáng cho chồng. Anh ăn rồi vội đi làm. Cô không trách anh vì tình cảm của con người giống như tờ giấy trắng, nếu bị vấy bẩn lên đó thì khó lòng mà khiến nó trở lại như ban đầu. Có lẽ đã tới lúc cô phải nhìn thẳng vào sự thật. Cô ở nhà, thu dọn đồ đạc, sắp xếp hành lí và đặt lên bàn tờ giấy: “Đơn ly hôn”.
- Anh à, anh ngủ chưa?
Anh vẫn im lặng dù tiếng thở dài của anh đã tố cáo anh còn trằn trọc. Nhưng anh không trả lời, để câu hỏi của cô rơi vào giữa không trung trong vô vọng.
Thoa nghẹn ngào không nói lên lời, cô lại ghì chặt tay hơn, ôm lấy chồng. Càng áp sát vào lưng chồng cô càng cảm nhận được sự thao thức, trằn trọc của anh. Thoa cố gắng lấy hết can đảm để nói ra cái điều mà trước đây không khó nhưng giờ lại quá khó khăn để cô thốt ra được:
- Em biết anh chưa ngủ mà! Em yêu anh, chồng ạ!
Lần này, anh hành động. Anh gạt tay Thoa ra khỏi người mình và tiếp tục một giữ im lặng. Hành động đó của anh đã khiến cho Thoa sững sờ và đau đớn. Cô hiểu, trong lòng anh vẫn chưa quên điều đó. Nó đã trở thành một ám ảnh, một rào cản quá lớn trong cuộc sống của vợ chồng anh. Nhưng cô biết làm gì đây? Cô không thể trách anh vì cho cô cơ hội quay trở về đã là một sự tha thứ của anh rồi.

Cô phản
bội chồng, lên giường với người đàn ông khác dù trong lòng ngổn ngang
cảm giác tội lỗi. Chỉ một lần duy nhất nhưng rồi Thoa đã phải hối hận cả
đời. (Ảnh minh họa)
Thoa còn nhớ ánh mắt của anh nhìn cô khi ấy. Cô cầu xin anh cho cô một con đường để quay lại vì lòng cô còn yêu chồng. Sai lầm mà cô phạm phải chỉ vì cô cảm thấy quá cô đơn khi chồng không quan tâm, chăm sóc vợ. Nhưng nói gì thì nói, cô vẫn thấy mình đã sai.
Khi anh đồng ý cho cô con đường quay lại, Thoa đã khóc và tự hứa với lòng mình sẽ sửa chữa sai lầm bằng cách yêu thương chồng con thật nhiều. Hơn 1 năm qua cô đã làm như thế. Cô đã từng mơ về một hạnh phúc ngọt ngào hơn nhiều bên chồng con vì sau sai lầm người ta thường trân trọng hơn hạnh phúc mà mình đang có. Nhưng cô đã không có cơ hội để làm điều đó.

Cô không
trách anh vì tình cảm của con người giống như tờ giấy trắng, nếu bị vấy
bẩn lên đó thì khó lòng mà khiến nó trở lại như ban đầu. (Ảnh minh họa)
Đêm nay, cũng như biết bao đêm khác kể từ khi cô phạm phải lỗi lầm đó, anh vẫn thờ ơ với tình cảm của vợ. Cô khóc hết đêm và tỉnh dậy với đôi mắt sưng vù. Cô chuẩn bị bữa sáng cho chồng. Anh ăn rồi vội đi làm. Cô không trách anh vì tình cảm của con người giống như tờ giấy trắng, nếu bị vấy bẩn lên đó thì khó lòng mà khiến nó trở lại như ban đầu. Có lẽ đã tới lúc cô phải nhìn thẳng vào sự thật. Cô ở nhà, thu dọn đồ đạc, sắp xếp hành lí và đặt lên bàn tờ giấy: “Đơn ly hôn”.
Tìm kiếm : ...

GAME MOBILE OFFLINE LIÊN QUAN
