-
Lái theo yêu cầu
Đọc truyện online : " Lái theo yêu cầu " Ba bà cụ đang đi dạo bằng xe hơi với tốc độ 20 km/giờ trên xa lộ cao tốc. Một viên cả...
-
Hạ gục tể tướng - Chương 11
Gió đêm lành lạnh thổi qua đình viện. Ánh trăng màu bạc như hòa cùng đình viện phủ lên trên từng bông hoa từng ngọn cỏ một tầng ánh sáng ...
-
Ngày em cưới: Mình mất nhau!
Ngày...,em cưới mời anh chị đến dự".Đắn đo một lúc, cô bấm nút gửi đi. Cũng lâu rồi, từ ngày anh đi, không một lời từ biệt,cô không ...
Đăng lúc 03:35 bởi Unknown
Tiền bạc có là gì, hư danh có là gì, đến lúc bạn gần kề cái chết
trong gang tấc, tất cả những thứ đó chỉ như cơn gió nhẹ lướt qua cuộc
đời bạn, không còn sót lại thứ gì.
Hôm nay, trong suốt 17 năm cảm nhận cuộc đời, lần đầu tiên tôi sợ hãi
thật sự. Tôi đã suýt nữa nằm gọn trong gầm chiếc xe container dài hơn
chục mét. Nhưng có lẽ là số tôi may mắn và cũng có lẽ là ông trời chưa
muốn tôi chết. Ngay lúc tôi tránh được cái xe phóng như hung thần đó,
tôi thở không ra hơi, không còn biết đến điều gì nữa. Nhưng ngay lúc đó,
bạn biết không? Tôi đã nghĩ ngay đến mẹ... nghĩ đến ba...
Tôi nghĩ đến khuôn mặt gầy guộc của mẹ biến sắc đến đáng sợ nếu nghe tin tôi có mệnh hệ gì. Mẹ tôi chắc không sống nổi mất.
Tôi nghĩ đến sự đau khổ giấu vào tận sâu thẳm lòng của ba.
Nghĩ đến tiếng khóc nấc nghẹn của hai chị. Nghĩ đến 2 đứa cháu nhỏ chẳng hay biết gì. Rồi tôi nghĩ đến 3 đứa bạn thân sẽ khóc hết nước mắt vì tôi...
Từng dòng suy nghĩ cứ nối tiếp nhay xuất hiện trong đầu. Tôi biết, nếu chết đi, con người ta sẽ trở về với đất mẹ, sẽ chẳng còn vướng bận, liên quan gì đến cái cuộc sống nhân gian đầy xô bồ và bọn chen này nữa. Có lẽ nếu ra đi thì tôi cũng thấy thanh thản vì đã được sống một quãng thời gian đủ dài để cảm nhận hết những ái ố hỉ nộ trên đời... và một điều nữa là nếu chết đi, tôi sẽ không cảm thấy đau nữa, sẽ nhẹ nhàng mà thanh thản...
Nhưng nỗi đau của những người ở lại đã làm tôi thức tỉnh. Tôi phải sống, sống vì những tình cảm mà ba mẹ, người thân dành cho tôi. Tôi bắt đầu thấy sợ hãi cái chết, tôi bắt đầu biết sợ cái gọi là biến mất vĩnh viễn. Tôi sợ nỗi đau mẹ phải mang suốt những năm tháng còn sống, tôi sợ những giọt nước mắt, những tiếng gào thét của những người thân tôi, tôi sợ những nỗi buồn sẽ theo họ mãi...
Bạn có hiểu được cảm giác đó???
Và giờ đây, khi ngồi hồi tưởng lại cảm giác đó, tôi vẫn thấy sợ hãi và cũng thật may mắn. May mắn vì tôi vẫn được sống, may mắn vì tôi vẫn tiếp tục được nhận tình yêu thương vô bờ của người thân tôi....
Tôi đã đọc được một bài báo, nói về một cô gái 3 lần nhảy sông vẫn không chết, đến lần thứ 3, khi đã được cứu, cô gái ấy vẫn một mực kêu rằng muốn chết và đòi quay lại trẫm mình xuống dòng sông đầy sỏi đá đó. Nguyên nhân là vì bất mãn cuộc sống...
Có những người cả đời hi sinh bản thân để thực hiện hoãi bão và khi nhìn lại nhưng thành quả đã đạt được đó, họ thấy họ chẳng còn gì. Chẳng còn người thân, chẳng còn gia đình, chẳng còn chút tình cảm gì.
Các bạn, tôi không khuyên các bạn hãy thử cận kề cái chết để cảm thấy yêu quý và trân trọng cuộc sống. Nhưng hãy một lần thử nhìn lại cuộc sống, nhìn lại những người đang đứng phía sau mình để có được những quyết định sáng suốt và để không hối hận về sau!!!
Tôi nghĩ đến khuôn mặt gầy guộc của mẹ biến sắc đến đáng sợ nếu nghe tin tôi có mệnh hệ gì. Mẹ tôi chắc không sống nổi mất.
Tôi nghĩ đến sự đau khổ giấu vào tận sâu thẳm lòng của ba.
Nghĩ đến tiếng khóc nấc nghẹn của hai chị. Nghĩ đến 2 đứa cháu nhỏ chẳng hay biết gì. Rồi tôi nghĩ đến 3 đứa bạn thân sẽ khóc hết nước mắt vì tôi...
Từng dòng suy nghĩ cứ nối tiếp nhay xuất hiện trong đầu. Tôi biết, nếu chết đi, con người ta sẽ trở về với đất mẹ, sẽ chẳng còn vướng bận, liên quan gì đến cái cuộc sống nhân gian đầy xô bồ và bọn chen này nữa. Có lẽ nếu ra đi thì tôi cũng thấy thanh thản vì đã được sống một quãng thời gian đủ dài để cảm nhận hết những ái ố hỉ nộ trên đời... và một điều nữa là nếu chết đi, tôi sẽ không cảm thấy đau nữa, sẽ nhẹ nhàng mà thanh thản...
Nhưng nỗi đau của những người ở lại đã làm tôi thức tỉnh. Tôi phải sống, sống vì những tình cảm mà ba mẹ, người thân dành cho tôi. Tôi bắt đầu thấy sợ hãi cái chết, tôi bắt đầu biết sợ cái gọi là biến mất vĩnh viễn. Tôi sợ nỗi đau mẹ phải mang suốt những năm tháng còn sống, tôi sợ những giọt nước mắt, những tiếng gào thét của những người thân tôi, tôi sợ những nỗi buồn sẽ theo họ mãi...
Bạn có hiểu được cảm giác đó???
Và giờ đây, khi ngồi hồi tưởng lại cảm giác đó, tôi vẫn thấy sợ hãi và cũng thật may mắn. May mắn vì tôi vẫn được sống, may mắn vì tôi vẫn tiếp tục được nhận tình yêu thương vô bờ của người thân tôi....
Tôi đã đọc được một bài báo, nói về một cô gái 3 lần nhảy sông vẫn không chết, đến lần thứ 3, khi đã được cứu, cô gái ấy vẫn một mực kêu rằng muốn chết và đòi quay lại trẫm mình xuống dòng sông đầy sỏi đá đó. Nguyên nhân là vì bất mãn cuộc sống...
Có những người cả đời hi sinh bản thân để thực hiện hoãi bão và khi nhìn lại nhưng thành quả đã đạt được đó, họ thấy họ chẳng còn gì. Chẳng còn người thân, chẳng còn gia đình, chẳng còn chút tình cảm gì.
Các bạn, tôi không khuyên các bạn hãy thử cận kề cái chết để cảm thấy yêu quý và trân trọng cuộc sống. Nhưng hãy một lần thử nhìn lại cuộc sống, nhìn lại những người đang đứng phía sau mình để có được những quyết định sáng suốt và để không hối hận về sau!!!
Tìm kiếm : ...

GAME MOBILE OFFLINE LIÊN QUAN
