CHUYẾN XE NGƯỢC THỜI GIAN

  • + Thế thì cũng bị rồi

    Tiếng người đàn ông trong điện thoại: - Thưa bác sĩ, thằng con trai tôi bị chứng quai bị... - Phải, tôi biết. Hôm qua tôi đã đến...
  • + Ngày em cưới: Mình mất nhau!

    Ngày...,em cưới mời anh chị đến dự".Đắn đo một lúc, cô bấm nút gửi đi. Cũng lâu rồi, từ ngày anh đi, không một lời từ biệt,cô không ...
  • + Ấn tượng nhất

    Thày giáo hỏi:   - Trong năm học vừa qua, nhân vật nào gây ấn tượng mạnh nhất đối với các em? - Một học trò trả lời: Thưa thày, ...
  • + Hạ gục tể tướng - Chương 12

    Ánh mặt trời đầu tiên làm tan sự lạnh lẽo của sáng sớm, mang đến cho vùng đất một chút ấm áp. “Két– ” Cửa sổ được ai đó mở ra, một nam t...
  • + Hạ gục tể tướng - Chương 13

    Cuối cùng, Phạm Dương Triệt nắm chặt hai tay, tiếng nói trầm thấp hỏi: “Phó Vân Kiệt, ngươi đã biết thân phận chân chính của ta rồi đúng ...
  • + Đừng mặc mãi chiếc áo mà em tặng

    Anh mở tủ, nhìn những chiếc áo sơ mi treo ngay ngắn trong đó. Anh không biết nên lựa chọn chiếc nào cho một ngày trọng đại như thế này. Ng...
  • + Lái theo yêu cầu

    Đọc truyện online : " Lái theo yêu cầu "  Ba bà cụ đang đi dạo bằng xe hơi với tốc độ 20 km/giờ trên xa lộ cao tốc. Một viên cả...
  • + Hạ gục tể tướng - Chương 8

    Đọc truyện : " Hạ gục tể tướng - Chương 8 " “Thiếu gia—” Bỗng nhiên một giọng nữ vang lên đánh vỡ không khí lúng túng mà mập mờ...
  • + Thi điều khiển voi..

    Có cuộc thi điều khiển voi giữa ba nước: Mỹ, Nga và Việt Nam. Mở đầu cuộc thi là làm sao để con voi đực nhảy lên nhảy xuống. Nga gắn lò xo ...
  • + Đừng để tôi phải giết anh

    Tôi hộc tốc phóng xe về nhà, tôi không biết mình đi đâu nhưng tôi đang chạy. Tôi run... và sợ. Đôi tai ong ong, không nghe thấy gì, cảm g...
Đăng lúc 19:21 bởi Unknown
Các Bạn có thể xem thêm truyện hấp dẫn khác tại: truyện cười người lớn - truyện cười tiếu lâm

--------------------------


Tặng H…
Nếu cuộc đời có thể cho ta một chuyến xe đi ngược thời gian có lẽ sẽ là cơ hội cho ta làm lại những gì đã sai và tìm lại những gì đã mất. Nhưng đáng tiếc, đó chỉ là ước mơ và câu chuyện viết ra chỉ là một cách thể hiện ước mơ. Hãy sống làm sao để không phải ngồi chờ những món quà kì diệu từ thượng đế trong vô vọng.

Đêm đã khuya, từng giọt nước mưa rơi từ trên mái tôn cũ kĩ gỉ sét xuống chiếc thau nhựa nghe như tiếng đếm giây của loại đồng hồ nước thời xa xưa. Đứa nhỏ trở người ư ư mấy tiếng rồi vơ chiếc gối ôm vào lòng ngủ ngon lành…. Ánh đèn mờ mờ của cái bóng đèn trái ớt màu da cam là ánh sáng duy nhất soi cho nó trong cái đêm mất ngủ dài đến đáng sợ này. Đắp lại chăn cho con, nó ôm đứa bé nhỏ xíu nằm bên cạnh vào lòng, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn vào bóng đêm chẳng biết sau bao lâu thì khóe mắt lại cay cay. Tờ thiệp hồng đỏ chói đặt ngay đầu giường làm tim nó thêm nhức nhối. Nó biết, mọi thứ đã xa sẽ chẳng bao giờ quay lại, những gì đã lỡ vụt mất thì chỉ còn một nỗi tiếc nuối đeo bám đến suốt đời. Bản thân từ ‘giá như’ vốn là vô nghĩa nhưng lại có tác dụng khiến một số người tìm được cho mình một chút an ủi nghèo nàn đến đáng thương…. Giá như ngày xưa ấy quay trở lại.

Nó mơ màng nhớ về cái tuổi hai mươi của nó. Cái tuổi đẹp đến không ngờ và nói không phải khoe chứ nó cũng là một đứa con gái đẹp có tiếng trước khi trở thành như thế này. Nó sinh ra ở vùng đất đỏ, nắng cháy da cháy thịt nhưng ông trời lại ưu ái cho nó một khuôn mặt khá xinh, nước da tuy rám nắng nhưng vẫn mịn màng đầy sức sống. Từ dáng người đến nụ cười ánh mắt nó tự hào nó chẳng thua kém gì những đứa con gái có điều kiện ngoài thị trấn hay những đứa con gái thành phố mà nó được nghe kể. Nó học thuộc vào loại khá trong lớp, may mắn thi vào một trường Đại Học ở cái thành phố được xem là hòn ngọc viễn đông. Chỉ chừng đó thôi đã đủ cho nó ngẩng đầu tự hào với bà con làng xóm. Bao nhiêu dự định dồn dập làm nó phấn khởi đến mức không kìm được tiếng cười thỏa mãn.

Xa rời mảnh đất nhọc nhằn khó khăn, xa rời với những cánh đồng cà phê bạt ngàn đầy nắng đầy bụi, bỏ lại mái nhà tạm bợ lụp xụp của gia đình và cuộc sống đầy toan tính chi li, chắt chiu dành dụm của ba má. Những gì nó muốn là một cơ hội để thoát ly với cái nghèo cái khổ, là cơ hội để có thể sánh bước ngẩng đầu ngang hàng với người ta, và nó đã có.

Ngày ấy, cuộc sống xa hoa nơi thành phố khiến nó choáng ngợp. Ánh đèn thành phố làm đôi mắt to tròn của nó cứ mở lớn hết cỡ vì ngạc nhiên. Những thứ mới mẻ xinh đẹp, những thú vui mà trong mơ nó cũng chưa từng được thấy trước đây khi còn ở quê nhà. Những người bạn với cách sống thoải mái tự do mà cuộc sống bó buộc chật hẹp của nó trước đây không thể sánh bằng, quyến rũ nó. Đúng, nó thừa nhận nó là một đứa con gái dễ dàng bị thu hút bởi những thứ phù phiếm…. nhưng nó cứ bỏ mặt cho những thứ ấy cuốn hút để rồi đến hôm nay, từ môi nó thốt lên hai chữ ‘giá như’ đầy chua chát.

Mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt, hạt mưa gõ lộp bộp vào mái tôn lụp xụp trong khu xóm trọ rẻ tiền giữa lòng thành phố hoa lệ như một chiếc dùi nặng gõ vào trái tim nó. Đau, nó cảm thấy đau đớn toàn thân, nó cảm thấy ê chề đến mức muốn chết đi được nhưng hơi thở nhè nhẹ của đứa con bé bỏng trong lòng khiến nó không cho phép mình một phút giây nghĩ quẫn.

Nó nhớ nhà, nhớ ngôi nhà nhỏ đơn sơ chỉ có mỗi bộ bàn ghế, cái tủ thờ, cái ti vi hàng nội địa đã cũ và một chiếc giường tre cọt kẹt. Nó nhớ khi được nằm ngủ với má và hai đứa em, được má quạt cho vào những đêm hè mất điện, được nghe tiếng ba má lầm rầm tính toán chuyện tương lai. Nó nhớ về những buổi trưa đi tuốt cà phê trong cái nắng đến khét cả người. Nhớ câu chuyện phiếm từ những đứa bạn đồng trang lứa tụm lại tán dóc mỗi khi nghỉ mệt. Nhớ niềm vui hớn hở khi được cầm đồng tiền công ít ỏi cho một ngày lao động mệt nhoài để rồi tối đó mâm cơm lại được thêm một bữa thịt ngon lành. Và nó nhớ tới anh.

Trong cái nắng gay gắt, con đường đất đỏ mịt mờ bụi, một người con trai với nước da rám nắng, mái tóc khô cháy đỏ quạnh, chiếc áo sơ mi đã ngả màu đạp chiếc xe đạp cũ kĩ đi cả chục cây số chỉ để nhét vào tay nó một gói đồ ăn vặt, một bịch chè hay một túi nước ngọt đã tan gần hết đá. Ngày ấy mọi người chọc ghẹo nó với anh, anh chỉ bẽn lẽn ngượng ngùng quay mặt bỏ chạy còn nó thì hậm hực tức điên lên. Anh quá tốt, nó quý anh…. Nhưng nếu tài chính không là vật cản thì có lẽ nó đã không buông tay anh ra thế này. Nhà nó nghèo, nhà anh còn nghèo hơn, tình yêu nhà nghèo với hai bàn tay trắng từ lâu nó đã không tin…. Nó cần một tờ giấy đảm bảo vật chất hơn là một người yêu thương nó.

Có lẽ trên đời này việc khiến nó ân hận nhất, việc nó làm sai nghiêm trọng nhất, sai đến không còn đường cứu chữa, sai đến tuyệt vọng đó là yêu thành phố hơn yêu quê hương và yêu một thằng con trai thành thị đẹp mã có tiền hơn là yêu anh. Một cái sai khiến nó trả giá cả đời.

Nó nhìn lại mình. Nó được gì sau những bon chen đổi đời. Quần áo đẹp đẽ cũng chẳng để làm gì, người yêu giàu có cuối cùng cũng chỉ là một cơn gió thoáng qua. Nó không thể giữ được hai chữ xa hoa, thứ nó giữ lại được chỉ là ê chề. Một người mẹ đơn thân với đứa con nhỏ dại chỉ vừa tròn bốn tuổi, một công việc lao động trong khu công nghiệp với mức lương vừa đủ sống một cách tằn tiện nhất. Cuộc sống chật vật nhưng lại không dám trở về…. Tương lại gần như chỉ là một ngọn đèn leo lét còn quá khứ đã khép lại kín bưng. Nó mệt mỏi, lật giở lại tấm thiệp mời mà con bé út lén lút đưa cho nó xem như một cách để chấm dứt ảo tưởng của bản thân nó.

Nó đã làm gì thế này? Nó đã mất gì thế này?

Ba má đau buồn vì nó đến mức không còn muốn nhìn mặt đứa con gái từng một thời khiến ông bà tự hào, từng khiến ông bà làm ngày làm đêm để lo cho nó một cuộc sống hoàn chỉnh chuyên tâm học hành ở thành phố. Còn anh, anh dường như không thể nào chấp nhận được những lời phũ phàng của nó trước đây nên cũng đã bỏ cuộc. Tình thân, tình yêu, tất cả những thứ quý giá ấy chỉ đến bây giờ mất đi nó mới thấy thật sự quý và sức lực của nó cũng chỉ đủ để nó hồi tưởng lại quá khứ và ôm lấy tiếc nuối vào lòng.

Ba chữ mạ vàng ghi tên anh nổi lên trên nền tấm thiệp đỏ như một nhát dao khắc vào tim nó từng nhát từng nhát. Có tiếng gõ boong boong vang lên trong đầu nó…. Nó muốn khóc, muốn gào lên thật to nhưng tất cả cố gắng chỉ là vô ích. Nó ôm con vào lòng, vùi mặt vào mái tóc lơ thơ của con mà nước mắt cứ không ngừng chảy. Ước gì, ước gì một lần nó được quay lại để lựa chọn lại. Ước gì mọi thứ bây giờ chỉ là một giấc mơ. Cơn đau đầu hành hạ khiến nó bật ra tiếng rên rỉ thê lương rồi những mệt mỏi đưa nó vào giấc ngủ nặng nề.

Trong đầu vang lên tiếng bé út khi con bé ghé thăm nó lúc chiều muộn: “Ba má dạo này khỏe, anh ba đi làm nghe nói lương khá lắm, ngày nào về cũng đưa tiền cho má để má sắm đồ.” “em vẫn học bình thường, năm sau tốt nghiệp rồi.” “à chị nghe gì chưa? Anh Kiên chuẩn bị lấy vợ rồi đấy. Nghe đâu con gái của giám đốc bệnh viện tỉnh. Trời ơi, anh làm bác sĩ, đã vậy còn lấy được con gái sếp…. Chị ơi, chị có tiếc không?” “Chị ráng đợi, khi nào ba má nguôi ngoai rồi thì về nhà đi…. Chẳng lẽ cứ sống kiểu này mãi.”…. “Chị có tiếc không?” …. “về nhà chị ơi…” Hàng loạt âm thanh bị bóp méo trong đầu óc nó. Nó ôm lấy đầu mà hét toáng lên…. Bên tai vang lên tiếng con nít khóc nấc…

Nó lại chìm vào một giấc mơ khác. Một chuyến xe đò chầm chậm chuyển bánh trong một buổi chiều vàng nắng… những cái bóng nắng loang lổ từ cửa kính xe hắt lên đùi nó. Nó thấy như tất cả thời gian đều quay ngược lại, nó thấy nó trẻ dần ra… nó thấy chiếc xe chạy chậm lại và nơi cuối con đường ấy là ngôi nhà nhỏ cách đồn điền cà phê không xa. Một khoảng sân nhỏ phơi đầy những trái cà phê đỏ tươi…. Trên chiếc giường tre ba nó đang ngồi uống nước chè và cách đó không xa nó thấy má đang khom người phơi quần áo. Ở bờ giậu có chiếc xe đạp cũ, bóng một người con trai gầy gầy với mái tóc đỏ quạnh và chiếc áo sơ mi bạc màu đứng chờ nó để giúi vội cho nó bọc ổi mà nhà anh trồng…. Một giấc mơ đẹp, một giấc mơ nó đã muốn mơ từ rất lâu và không muốn tỉnh dậy.

Tiếng gà gáy sáng…. Một cánh tay đập ngang vào ngực nó khiến nó giật mình tỉnh giấc.

Loáng thoáng trong ánh sáng mờ mờ đầu ngày một dáng người lom khom vén màn ngồi dậy.

Tiếng bước chân người đi qua lại, tiếng chổi quét trên nền sân bằng đất nghe rát rạt…. Tiếng má rầm rì.

“Ông này, con Sương gần đi học Đại Học rồi…. Mình tính thế nào đây.”



Nước mắt nó lăn dài đầm đìa cả một góc gối.


--------------------------

Nguồn: đọc truyện online hay nhất


GAME MOBILE OFFLINE LIÊN QUAN

CHUYÊN MỤC GAME MOBILE OFFLINE

TRANG CHỦ


GAME MOBILE OFFLINE


TIN TỨC